Hành trình tìm danh tính người được lấy tên cho Tiger Woods (Kỳ cuối)

<p><a href="https://www.golfnews.vn/hanh-trinh-tim-danh-tinh-nguoi-duoc-lay-ten-cho-tiger-woods-ky-1.html" target="_blank">Kỳ 1</a> - <a href="https://www.golfnews.vn/hanh-trinh-tim-danh-tinh-nguoi-duoc-lay-ten-cho-tiger-woods-ky-2.html" target="_blank">Kỳ 2</a> - <a href="https://www.golfnews.vn/hanh-trinh-tim-danh-tinh-nguoi-duoc-lay-ten-cho-tiger-woods-ky-3.html" target="_blank">Kỳ 3</a> - <a href="https://www.golfnews.vn/hanh-trinh-tim-danh-tinh-nguoi-duoc-lay-ten-cho-tiger-woods-ky-4.html" target="_blank">Kỳ 4</a></p>

Tại khu chung cư có tên Lakeside Landing, ở thời điểm có cơn mưa nhẹ đổ xuống nhưng ít ai chú ý đến, hành trình tìm kiếm Tiger Phong đã kết thúc.

Góa phụ của ông ấy, bà Lý Thị Bích Vân ra mở cửa khi mặc một bộ pijama len màu xanh cùng đôi dép đi trong nhà có màu đỏ rực rơ. Bà ấy đeo một cặp kính tròn cùng một nụ cười hở lợi.

Dù gần như không biết một từ tiếng Anh nào, bà ấy vẫn hiểu vì sao tôi có mặt ở đây hôm nay và mời tôi vào nhà. Con trai út của bà, Phước đảm nhận việc phiên dịch, giải thích rằng họ đã nhận một cuộc gọi đầy thú vị từ thành phố Hồ Chí Minh.

Phước cho biết: “Anh Trung hỏi tôi rằng có biết Tiger Woods là ai không. Tôi liền trả lời ngay: ‘Anh ấy là một golfer rất giỏi. Anh ấy đã vô địch Master phải không?’. Anh Trung nói tiếp: ‘Anh ấy là con trai người bạn của ba chúng ta. Ông ấy đã đặt tên con theo tên của ba chúng ta’. Tôi nói thật tuyệt và rồi đã cho mẹ tôi xem hình Tiger Woods trên TV, bà ấy đã nói ‘Tiger’”.

Bà Vân rất mừng khi được thấy Tiger Woods và bà nghĩ anh ấy trong rất tốt. Nhìn vào golfer đó, bà nhớ đến bức tranh con hổ mà Earl Woods đã gửi tặng cho họ. Ký ức bà giờ đã mai một, chỉ nhớ chút ít về khoảng thời gian ở Lâm Đồng khi cuộc chiến kết thúc. “Tôi đã đi đến tất cả mọi nhà tù”, bà nói. “nhưng tôi chỉ có thể đứng bên ngoài cánh cổng mà thôi”.

Trong khi đó Phước có một ký ức của riêng cậu vào năm 1975.

Lúc đó tôi 6 tuổi”, Phước nhớ lại. “Mỗi khi cha tôi về nhà sau công việc, tôi là người cởi giầy cho ông ấy. Ông thường cho tôi bánh quy hoặc kẹo. Tôi vẫn nhớ về ngày mà ông nói lời tạm biệt chúng tôi. Trước khi rời đi, ông ấy khóc và ôm chúng tôi. Ông ấy chạm vào đầu tôi và nói rằng: ‘Cha sẽ trở về’”.

Tuy nhiên điều đó đã không xảy ra. Giấy chứng tử được gửi về nhà của họ 11 năm sau khi Phong qua đời và xác của ông được chôn ở đồi Cây Khế thuộc tỉnh Hoàng Liên Sơn (một tỉnh cũ ở Việt Nam). Theo giấy tờ, ông ấy mất vì một cơn đau tim.

Tôi nghĩ ông ấy mất theo cách của một con hổ”, Phước nói.

Hai người con của ông đã tìm thấy mộ và đào được hài cốt. Họ nhận ra chiếc áo của ông trên bộ hài hốt và quấn chăn một cách cẩn thận. Trở về Hồ Chí Minh, những người con rửa sạch hài cốt trong khi bà Vân nấu những món yêu thích của ông Phong để cúng người đã mất. Cuối cùng họ chôn ông trên đất quê hương, tỉnh Tây Ninh.

Sau đó những đứa trẻ chưa lập gia đình được phép di cư sang Mỹ cùng mẹ để đến New Jersey rồi chuyển qua Tacoma. Còn những người đã lập gia đình thì ở lại. Năm gia đình, bao gồm bảy người cháu, cùng nhau ở trong một ngôi nhà nhỏ ở Hồ Chí Minh và làm các công việc như bán thịt hay thuốc nhuộm vải.

Huỳnh Thị Tú, con gái nuôi của ông, không có cơ hội sang Mỹ. Cô đã chuẩn bị để đến Tacoma nhưng rồi cơ quan nhập cư nhận ra cô không có chung dòng máu với ông Phong, từ đó hủy đơn xin định cư của cô.

Thật buồn”, Phước cho biết. “Chị ấy là người muốn ở cạnh mẹ nhất, người giờ đây rất cô độc bởi chúng tôi phải đi làm cả ngày cũng như con cái đến trường. Tôi làm nghề đóng báo, còn anh tôi đóng cá hồi.

Tất cả chúng tôi đều yêu thương mẹ, ông biết đấy. Bà ấy đã chăm sóc chúng tôi khi tất cả bạn bè, người thân đều bỏ đấy, hầu như không ai quan tâm đến chúng tôi. Bà đã giúp chúng tôi tồn tại”.

Ánh mắt bà Vân sáng lên khi đổ đầy những ly trà. Bà ấy mới 61 nhưng trông có vẻ già hơn tuổi. “Đôi khi bà ấy gọi sai tên tôi”, Phước thì thầm. Nhưng bà đã cứu được gia đình của mình.

Mưa đã tạnh. Tất cả tiễn tôi ra về dưới ánh nắng mặt trời. “Hẹn gặp lại”, tôi nói với Phước, nhưng người trả lời lại là vợ cậu ấy.

Hẹn gặp lại”, cô nói.

Earl Woods cùng tấm ảnh kỷ niệm giữa ông và Tiger Phong. (Ảnh: Dom Furore/ Golf Digest)

Trên đoạn đường đến với Earl Woods để kể lại những gì đã biết, tôi bắt đầu suy nghĩ về hành trình đã qua, bắt đầu từ Cypress, trong căn phòng cũ của Eldrick cho đến Washington DC, Sài Gòn rồi Hà Nội, bị quay cuồng bởi giới báo chí Việt Nam và kết thúc ở Tacoma trong cơn mưa.

Bất chợt tôi nhớ đến Thanh và Flower, những người bạn tuyệt vời mà tôi gặp ở Việt Nam. “Tôi rất vinh dự được nói với ông”, tôi nhớ lại lời của Flower, “rằng tôi yêu đất nước mình. Cha tôi là một người Cộng sản. Ông Phong – và ông nữa – là những kẻ thù cũ. Nhưng giờ mọi thứ đã kết thúc rồi”.

Ngoài ra tôi cũng nhận thấy Tiger Phong và Tiger Woods có một điểm chung thú vị, đều là những người nóng tính, một chiến binh hoang dã và là người luôn cầu toàn. Thật tuyệt khi biết rằng Tiger Woods đã trở nên nổi tiếng tại một nơi mà gần như không ai biết về anh trước đó. Cuối cùng tôi nghĩ về Earl Woods, người đã đặt nhiều hy vọng khi chọn cái tên “Tiger” cho con trai mình, rằng “con trai tôi sẽ có lòng can đảm như bạn của tôi”.

Chắc chắn Phong sẽ hoàn toàn bị Tiger gây ấn tượng”, Earl từng nói với tôi khi cả hai có dịp gặp nhau lần đầu sau khi tôi về từ Việt Nam, “Ông ấy sẽ xem Tiger như con trai ruột của mình vậy. Ông ấy không biết chút gì về golf nhưng nó sẽ chẳng cần thiết. Ông ấy sẽ rất tự hào và hạnh phúc”.

Hồi kết

Xiu và Be thế nào rồi? Chúng đã lớn chưa? Tụi nhỏ nhà mình thế nào rồi? Đừng để chúng đi quá xa khỏi quê hương. Bởi vì, sau một cuộc chiến, súng đạn ở khắp mọi nơi. Tụi nhỏ có đến nhà bà nội không? Đừng để các con bơi nhé. Gửi các con: Tất cả các con phải cố gắng học tập chăm chỉ ở trường. Trung, Phu, Chuong, Quang, Minh và Duc. Tu, xin hãy chăm sóc mẹ và gia đình chúng ta. Ba nhớ mọi người rất nhiều. Ba luôn mơ và trong giấc mơ anh thấy em, em yêu, và con của chúng ta. Ba cũng thấy ba của anh hai lần, có thể, đó là một dấu hiệu tốt. Hãy nhớ rằng anh luôn bên cạnh mọi người” – trích từ lá thư cuối cùng mà Vương Đăng Phong gửi về nhà, ngày 27/3/1976.

Hiện tại Tiger Phong đã qua đời chính xác cách đây 21 năm và hai ngày, dù vậy người đặt tên ông ấy cho con trai và đứa con nhận tên từ ông ấy chỉ biết tin buồn này trong gần hai tuần trở lại.

Vào một ngày thứ Năm tươi sáng ở Nam California, Earl Woods, Tiger Woods và Tida Woods ở cùng nhau trong ngôi nhà nhỏ của họ tại Cypress. Ngoại trừ một hàng dài các chiếc Mercedes-Benze nối nhau trên xa lộ, khu vực này vẫn không có nhiều thay đổi sau một năm và vài tuần từ khi Tiger Woods chuyển sang chuyên nghiệp và có thay đổi lớn trong sự nghiệp.

Cả gia đình tập trung lại để có một cuộc “hội ngộ” với ba người mà họ chưa từng gặp, những người bay từ Tacoma đền gồm: Lý Thị Bích Vân, góa phụ 61 tuổi của Tiger Phong; Vương Đăng Phước, 28 tuổi, con trai út của Phong (mà ông gọi là “Xiu”); và Vương Bích Ngọc Thi, 31 tuổi, con gái út, được cha mình gọi là “Be”. Một người con trai khác vẫn ở lại Tacoma. Năm người con trai và con gái còn lại của ông Phong tiếp tục sống ở Hồ Chí Minh.

Xiu và Be chỉ mới 6 và 9 tuổi khi Trung tá Phong của quân đội VNCH hôn tạm biệt chín người con để đầu hàng. 15 tháng sau, vào ngày 9/9/1976, Phong được báo tin đã qua đời trong trại tập trung, mất bởi cơn đau tim.

Gia đình của ông không được báo thông tin này cho đến tận 10 năm sau. Vì thế bạn của ông, một người “anh em”, đồng chí, cố vấn người Mỹ Earl Woods tất nhiên cũng không biết gì về số phận người bạn của mình. Số phận của Tiger Phong sau đó được tìm kiếm bởi nhà báo Tom Callahan và nhờ may mắn, ông đã tìm được thân thế về người này cũng như gia đình. Câu chuyện chi tiết được gửi đến đầu tiên cho Earl Woods, người đọc toàn bộ và rơi vào cảm giác xúc động trong hai ngày.

Tiger Woods (trái) và người cha quá cố Earl Woods luôn có sự gắn bó thân thiết kể từ khi anh bắt đầu đến với golf cho đến khi trở nên nổi tiếng. (Ảnh: Doug Benc)

Lần này người an ủi ông chính là người con trai nổi tiếng, Tiger Woods.

Tiger đã được dạy từ khi còn rất nhỏ”, Earl nói. “rằng luôn có lý do đúng đắn để một người đàn ông khóc, bày tỏ cảm xúc và giải phóng hết chúng ra. Tôi đã khóc như một đứa trẻ trong hai ngày. Thật đau đớn khi Phong đã qua đời. Cuộc sống không chỉ là một chuyến đi hạnh phúc đến vinh quang. Đó còn là một quá trình đau đớn. Chịu đựng, tồn tại và tiến lên”.

Tôi luôn biết có một Tiger ở ngoài kia. Tôi không biết ông ấy là Tiger Phong. Tôi chỉ coi ông ấy là Tiger One”, Tiger Woods cảm thấy một sự liên kết giữa hai người. “Một con người mạnh mẽ theo cảm nhận của tôi. Từ những gì tôi nghe kể lại, tôi cảm thấy mình giống y hệt ông ấy”.

Từ Phan Thiết cho đến khắp tỉnh Bình Thuận, mô tả về Phong mà Callahan nhận được điều giống nhau. Ông ấy có một tính khí nóng nảy, một nụ cười cuốn hút, một người luôn hướng đến sự hoàn hảo dù có tính kiêu ngạo, cố chấp, khó chịu và đáng sợ. Nhưng nhìn chung đó là một người đàn ông tốt.

Cả ba chúng tôi”, Tiger nói tiếp. “đều giống nhau. Tôi có tính khí còn tệ hơn. Cha của tôi cũng từng nổi điên. Mọi thứ nên làm đúng hoặc ông ấy sẽ cực kỳ không vui”.

26 năm đã qua, cha tôi đã mất một người anh em, một mảnh ghép của ông và đến bây giờ ông mới biết chuyện gì đã xảy ra. Họ đã cứu mạng lẫn nhau, trò chuyên với nhau hằng ngày gần như về mọi thứ, vì vậy đây là một điều rất khó khăn với cha tôi”.

Earl và vợ của Phong ôm nhau như thể họ gặp nhau lần đầu tiên, dù thực tế họ từng biết nhau vào năm 1971. Xiu và Be ngồi xuống ghế, riêng Xiu đảm nhận phần phiên dịch cho người mẹ của mình. Bà Vân dù không biết tiếng Anh nhưng vẫn hiểu được vài từ và ánh mắt bà luôn lấp lánh khi nghe nhắc người chồng của mình.

Vài tiếng trôi qua, cả ba người họ mỉm cười khi nghe Earl nhắc lại những câu chuyên về quá khứ, chiến tranh và nước mắm.

Thật khó để kiềm được nước mắt”, Xiu chia sẻ, “sau khi biết rằng ông ấy yêu quý cha chúng tôi nhiều như thế nào”.

Earl cũng không giấu được cảm xúc. Ông ấy bắt đầu xin lỗi vì không biết hoàn cảnh của bạn mình và không thể làm gì để giúp đỡ. Xiu đứng dậy, ngồi cạnh Earl và vòng tay qua ông ấy.

Trong những ngày ở New York”, Tida Woods nhớ lại, “Earl đã đến các cơ quan có thẩm quyền để xác định vị trí ông Phong. Nhiều năm sau, qua các dịch vụ tìm kiếm, ông ấy đã thử lần nữa. Nhưng cuối cùng không có gì được tìm thấy. Mọi hồ sơ đều bị hủy. Nhiều năm đã qua nhưng Earl vẫn luôn nhắc về Tiger Phong. Dù vậy tôi nghĩ trong thâm tâm Earl biết rằng bạn mình đã mất”.

Earl thể hiện mong muốn được giúp đỡ gia đình của Phong. Ông hỏi họ có cần xe không nhưng họ đã có rồi, một chiếc xe cho bốn người và họ không cần thêm nữa. Thực tế thì gia đình ông Phong không cần thêm gì bởi họ đã rất hạnh phúc khi gặp lại người bạn cũ của ba mình. Earl khuyên họ nên hỏi lại ý kiến của những người con ở Tacoma và Hồ Chí Minh, rằng ông có thể giúp được bất cứ thứ gì không. Sau cùng, bà Vân cho biết mong muốn cuối cùng của bà là cả gia đình được đoàn tụ bên nhau.

Chúng tôi sẽ xem liệu có thể làm được điều gì đó về chuyện này không”, Earl trả lời.

Khi trò chuyện với gia đình người bạn cũ, Earl từng bước nhớ về những ký ức tưởng như đã lãng quên. “Tôi vừa chợt nhớ ra rồi”, ông nói về bức tranh con hổ, món quà mà ông từng tặng Tiger Phong. “Một con hổ Bengal! Nó rất đẹp!”.

Tuy nhiên một ký ức khác lại đến và nó còn có nhiều bất ngờ hơn.

Tôi nhớ ra rồi, vào ngày nghỉ cuối cùng của tôi, Tiger đã đưa cho tôi một ít tiền. Ông ấy đã tiết kiệm được một chút tiền Mỹ. Tôi không rõ bao nhiêu. Ông ấy hỏi tôi rằng liệu tôi có thể mở một tài khoản ngân hàng ở Mỹ để gửi số tiền này không. Tôi đã làm thế. Tôi quay trở lại Việt Nam và đưa ông ấy sổ tiết kiệm. Ông ấy đã giữ nó một cách tự hào, rằng họ sẽ đoàn tụ một ngày nào đó ở Mỹ”.

Earl không nhớ rõ ông đã gửi tiền vào ngân hàng nào hay thậm chí là ở thành phố nào. Nhưng Tida nghĩ bà ấy biết. Bà ấy tỏ ra chắc chắn. Vậy là cuộc tìm kiếm này vẫn chưa kết thúc.

Ở một két sắt thuộc ngân hàng nào đó, một khoản tiền nào đó vẫn đang chờ đợi chủ nhân của nó trong suốt 26 năm để thực hiện một mơ ước.

(Hết)

Hành trình tìm danh tính người được lấy tên cho Tiger Woods (Kỳ 4)