U.S. Open 2025: Rory McIlroy - golfer khó lường nhất thế giới tiếp tục khiến người hâm mộ đau đầu
- Góc nhìn, bình luận
- 1 tuần trước
Chiến thắng của Keegan Bradley tại Travelers Championship vừa qua đã đưa anh lên vị trí thứ 9 trong bảng xếp hạng đội tuyển Ryder Cup Mỹ - đủ điều kiện cạnh tranh một trong 6 suất tự động và chắc chắn khiến anh trở thành một ứng viên nặng ký cho suất đặc cách. Nhưng đồng thời, kết quả này cũng tạo ra một tình huống chưa từng có: Bradley có thể sẽ trở thành đội trưởng của một đội mà chính anh cũng đang giành suất thi đấu, điều chưa xảy ra trong nhiều thập kỷ, và đặt ra những nghi vấn về vai trò ngày càng phức tạp của đội trưởng trong thời hiện đại.
Xét về logic, đây là viễn cảnh dễ trở thành “ác mộng”: Làm sao một người có thể vừa sắp xếp đội hình, phát biểu trước toàn đội, tham dự các sự kiện truyền thông, lại vừa chuẩn bị cho chính các trận đấu của mình? Làm thế nào để Bradley có thể đánh giá khách quan phong độ của bản thân trong khi cũng là người quyết định ai sẽ được ra sân?
Hoặc... phải chăng mọi chuyện đang bị làm quá lên? Liệu các đội phó và bộ phận hậu cần có thể san sẻ khối lượng công việc, để Bradley tập trung thi đấu?
Phóng viên Shane Ryan và Joel Beall của Golf Digest đưa ra hai lập luận trái chiều, rằng chiến thắng của Bradley có thể trở thành cơn đau đầu lớn nhất với tuyển Mỹ, hoặc ngược lại, là một “vũ khí bí mật” mà họ tình cờ sở hữu.
“Sẽ là một thảm họa” - Shane Ryan
Trước hết cần làm rõ: Nếu kịch bản Bradley vừa là đội trưởng vừa ra sân thi đấu trở thành hiện thực, anh sẽ không thực sự giữ vai trò “đội trưởng thi đấu” trong suốt tuần lễ Ryder Cup tại Bethpage. Ý tưởng đó quá tệ và phi thực tế đến mức chính đội phó Brandt Snedeker cũng đã lên tiếng phủ nhận khả năng xảy ra.
Thực tế là, nếu Bradley góp mặt với tư cách tuyển thủ, anh sẽ trao lại toàn bộ trách nhiệm đội trưởng trong thời gian thi đấu cho các đội phó như Brandt Snedeker, Jim Furyk và những người còn lại trong ban huấn luyện. Có thể Bradley sẽ phát biểu trước đội, nhưng mọi công việc hành chính, chiến thuật sẽ được chuyển giao - bởi nếu không, anh sẽ vừa làm phân tâm chính mình, vừa ảnh hưởng đến toàn đội.
Cho rằng điều ngược lại có thể xảy ra cũng giống như đang lập luận rằng vai trò đội trưởng tại Ryder Cup chỉ mang tính hình thức, bị thổi phồng và không thực sự ảnh hưởng đến kết quả. Nhưng nếu hỏi bất kỳ ai từng chơi Ryder Cup, không ai đánh giá thấp vai trò đội trưởng, và họ chính là những người có trải nghiệm trực tiếp.
Trong thực tế, đội trưởng Ryder Cup đóng vai trò như HLV kiêm quản lý, và tầm quan trọng của họ đã được chứng minh nhiều lần trong lịch sử giải đấu:
- Từ năm 1927 đến 1981, Mỹ áp đảo vì vượt trội về lực lượng so với tuyển Vương quốc Anh, sau này là tuyển Châu Âu.
- Từ 1983, đội trưởng Tony Jacklin của Châu Âu khởi đầu cuộc cách mạng chiến lược, tâm lý và hậu cần, giúp thu hẹp khoảng cách trình độ và dẫn tới một kỷ nguyên cạnh tranh hơn.
- Từ cuối thập niên 1990, các đội trưởng Châu Âu tiếp tục cải tiến mô hình của Jacklin và bắt đầu thường xuyên đánh bại tuyển Mỹ, kể cả trên sân khách.
- Mãi đến 2008, Mỹ mới thay đổi với sự xuất hiện của Paul Azinger, người áp dụng thành công công thức của Châu Âu với bản sắc riêng, mở ra giai đoạn mà cả hai bên đều tổ chức tốt hơn.
Ngày nay, với sự chuẩn bị kỹ lưỡng từ cả hai đội, lợi thế sân nhà trở thành yếu tố quyết định. Và nếu một đội trưởng chủ nhà làm không tốt, đội khách hoàn toàn có thể chiến thắng.
Nếu bạn cho rằng vai trò đội trưởng Ryder Cup chỉ là việc viết tên lên bảng xem ai sẽ ra sân, bạn có lẽ chưa hiểu hết những gì họ thực sự làm. Và nếu tuyển Châu Âu tỏ ra hào hứng trước khả năng Bradley vừa thi đấu vừa làm đội trưởng, có lý do cho điều đó: đó sẽ là một sai lầm lớn. Rất may, tuyển Mỹ không ngây thơ đến mức cho phép điều đó xảy ra.
“Một tranh cãi do truyền thông tạo ra” - Joel Beall
Tình yêu dành cho Ryder Cup khiến chúng ta thổi phồng vai trò đội trưởng và gán cho họ năng lực chiến lược quá mức. Đúng là vai trò đội trưởng có ý nghĩa, nhưng ít hơn nhiều so với suy diễn hiện tại. Khi lợi thế sân nhà áp đảo như bây giờ, các quyết định của đội trưởng, ngoại trừ khâu sắp xếp đội hình đánh Foursomes và Fourball, gần như không còn ảnh hưởng rõ rệt.
Nếu đội trưởng thực sự quan trọng như vậy, thì hoặc là hệ thống đã sai lệch vì quá đề cao họ, hoặc là vai trò của họ không quan trọng như người ta tưởng.
Giống như Tiger Woods khi anh giữ vai trò đội trưởng tuyển Mỹ tại Presidents Cup 2019, việc dựa vào các đội phó sẽ cho phép Keegan Bradley đảm nhiệm cả 2 vai trò tại Ryder Cup 2025
Lập luận rằng “đội trưởng không thể là tuyển thủ” dựa trên giả định rằng họ phải tự mình làm tất cả, điều hoàn toàn không đúng trong bối cảnh hiện tại. Năm 2025, tuyển Mỹ có John Wood, một caddie kỳ cựu, giữ vai trò quản lý đội, một vị trí mới được lập ra để giảm tải cho đội trưởng. Vốn dĩ vai trò này được thiết kế để hỗ trợ Tiger Woods nếu anh nhận lời làm đội trưởng, và giờ nó có thể giúp Bradley tập trung thi đấu mà không cần lo lắng về công việc hậu trường.
Hơn nữa, tầm ảnh hưởng cảm xúc của một đội trưởng thi đấu là rất lớn. Việc anh cùng ra sân, cùng chịu áp lực với đồng đội có thể tiếp thêm tinh thần vượt xa bất kỳ bài phát biểu nào. Người chơi phản ứng với điều họ thấy được, không chỉ với điều được nghe trong phòng họp.
Việc lý tưởng hóa văn hóa Ryder Cup Châu Âu - tinh thần tập thể, sự gắn kết, chiến thuật sắc sảo - là điều dễ hiểu, nhưng cũng dễ bị thổi phồng. Nếu chiến lược của họ giỏi đến vậy, tại sao họ lại thua toàn diện tại Mỹ các năm 2008, 2016 và 2021? Rõ ràng, những gì hiệu quả với Châu Âu không nhất thiết phù hợp với Mỹ.
Và nếu Keegan Bradley sẵn sàng trao quyền chỉ huy đội tuyển cho Michael Block, có lẽ chúng ta sẽ còn có một cuộc tranh luận khác thú vị hơn nữa.
Ryder Cup 2025 đang đứng trước một tình huống chưa từng có trong thời hiện đại: một đội trưởng có thể đồng thời là tuyển thủ. Liệu đó là một rủi ro tổ chức nghiêm trọng hay chỉ là một đề tài tranh cãi thổi phồng? Dù câu trả lời là gì, cách tuyển Mỹ xử lý tình huống này tại Bethpage sắp tới sẽ thu hút sự chú ý không chỉ từ người hâm mộ, mà còn từ chính đối thủ bên kia bờ Đại Tây Dương.