The Open 2025: Scottie Scheffler - Kẻ thống trị thầm lặng
- Chân dung Golfer
- 15 giờ trước
Giữa đám đông chật kín dọc hố số 4, tiếng người cha vang lên tha thiết, cầu xin những khán giả phía trước nhường đường để con trai ông có thể nhìn thấy người mà họ đều đến để theo dõi. Trong suốt 4 ngày qua, những yêu cầu tương tự thường chỉ nhận lại cái lắc đầu hay sự lạnh lùng. Nhưng lần này, giọng nói đầy cảm xúc và hi vọng của ông đã khiến đám đông lay động. Cơ thể xê dịch. Một tình nguyện viên xuất hiện, nhẹ nhàng đưa cậu bé không quá 10 tuổi bước vào bên trong dây thừng đúng lúc Rory McIlroy đang thực hiện cú đánh thứ hai.
Rory McIlroy luôn được vây quanh bởi hàng ngàn khán giả.
Cậu bé đứng lặng, choáng ngợp vì khoảnh khắc, cho đến khi nhận ra McIlroy đã bước đi hơn 50 yard. Gương mặt cậu chợt hoảng hốt, liệu mình đã lỡ mất cơ hội? Rồi cậu hét lên:
"Love you, Rory!"
Đám đông vỡ òa. “Tất cả chúng tôi yêu anh, Rory!” ai đó hô vang, kéo theo làn sóng âm thanh dậy lên như sấm cuộn khắp sân golf: tiếng hò reo, tiếng gọi tên, tiếng cổ vũ đầy cuồng nhiệt.
Những tiếng tung hô ấy vang lên không lâu sau cú đánh thiếu chính xác đã dập tắt hy vọng mong manh của McIlroy tại vòng đấu cuối. Anh cần một điều kỳ diệu để hồi sinh giấc mơ vô địch British Open tại Royal Portrush. Nhưng điều đó đã không xảy ra. Hành trình giành chiếc cúp bạc Claret Jug chấm dứt. Nhưng có lẽ, cuộc rượt đuổi ấy chưa bao giờ là tất cả.
“Tôi đã cố hết sức để giữ cảm xúc trong lòng, nhất là khi bước lên green hố 18 và nhận được sự đón chào đó,” McIlroy chia sẻ sau vòng đấu Chủ nhật. “Đó là một tuần tuyệt vời. Tôi đã có được tất cả những gì mình mong đợi, trừ chiếc cúp bạc, và chỉ vì một người đã chơi hay hơn tất cả chúng tôi.”
Chiếc cúp vô địch rõ ràng thuộc về Scottie Scheffler. Anh đã chơi quá hay, quá hoàn hảo để bất kỳ ai phủ nhận. 4 vòng đấu xuất sắc trao cho Scheffler danh hiệu còn thiếu trong sự nghiệp lẫy lừng, và cũng đặt ra câu hỏi: phải chăng chúng ta đang được chứng kiến một trong những tài năng vĩ đại nhất mọi thời đại? Nhưng lạ thay, dường như chính Scheffler cũng trở thành nhân vật phụ trong tuần lễ mà McIlroy, người kết thúc sau 7 gậy, lại là tâm điểm cảm xúc.
Nghe có vẻ vô lý, nhưng chỉ khi chứng kiến những gì xảy ra ở Portrush mới thấy điều đó hợp lý. McIlroy từ lâu đã là cái tên được yêu mến nhất làng golf, và tình cảm ấy luôn bùng nổ mỗi kỳ Open. Nhưng tại Portrush, nó vượt xa sự hâm mộ thông thường. Hàng nghìn khán giả chen chúc quanh các hố, trèo lên cồn cát, lội qua cỏ dại, nhiều người chẳng thấy bóng dáng McIlroy nhưng vẫn chỉ mong được gần để gọi tên anh. Trong khu vực VIP, khách bỏ dở bữa, dán mặt vào cửa kính như lũ trẻ trước bể cá. Phụ huynh kiệu con lên vai để nhìn thấy anh trong tích tắc. Khán đài chật kín trước khi anh đến và lại trống rỗng ngay khi anh rời đi.
Một cậu thiếu niên cắt tóc kiểu “The Open” lao vào sân selfie trước khi bị hộ tống ra ngoài. Camera truyền hình thậm chí bắt được cảnh một người đang bơi trong biển Ireland lạnh giá, một tay giơ gậy cắm cờ The Open, tay kia cầm bảng vàng “GO RORY!”
Và còn âm thanh, thứ âm thanh mà ít giải golf nào có. Không còn tiếng vỗ tay lịch sự, không còn những lời xuýt xoa nhẹ nhàng, thay vào đó là tiếng hô vang “Rory!” kéo dài suốt 4 ngày, ngập tràn cảm xúc.
Đỉnh điểm là ngày thứ Bảy. McIlroy bắt đầu vòng đấu với cách biệt 7 gậy và buộc phải tạo ra phép màu, điều anh đã làm: birdie ở 3 trong bốn hố đầu. Âm thanh dội lại như sấm, bùng phát từ bản năng và xúc cảm. Cú eagle từ khoảng 56 feet đã khiến Portrush như nổ tung. McIlroy nói đó là vòng đấu “ồn ào nhất” mà anh từng trải qua, một trong những khoảnh khắc “ngầu nhất” sự nghiệp. Ngay cả khi, anh mới vừa mặc chiếc áo xanh danh giá tại The Masters vài tháng trước.
Chiến thắng ở Augusta từng được kỳ vọng sẽ giúp McIlroy “giải thoát” bản thân sau nhiều năm bế tắc trước Grand Slam. Nhưng chính anh thừa nhận việc quá ám ảnh với Grand Slam đã khiến mình đánh mất phương hướng khi đạt được nó.
Hiện tượng ấy không lạ trong giới thể thao đỉnh cao, đặc biệt với các VĐV Olympic, những người mất cả đời để chuẩn bị cho khoảnh khắc chỉ diễn ra 4 năm một lần. Khi đã leo tới đỉnh, họ bỗng không biết phải đi đâu tiếp theo. Thêm vào đó là áp lực, sự soi mói không ngừng của công chúng. McIlroy đã sống trong “bể cá” truyền thông suốt sự nghiệp, và trong suốt hành trình ấy, anh luôn giữ được sự điềm đạm đáng nể.
Và rồi, có tuần lễ này. Dù trải qua nhiều tháng tranh cãi và trồi sụt, McIlroy vẫn là cái tên được yêu quý nhất. Không đơn thuần vì chiến thắng, mà vì con người anh. Một người không ngại phơi bày bản thân,cả điểm tốt lẫn sai, trong một môn thể thao vốn quen với mặt nạ lịch thiệp. Và gần đây, những gì anh thể hiện không phải là bản thân tốt nhất, nhưng đám đông tại Portrush hiểu điều đó. Họ không chỉ trích, họ nhìn thấy một con người đang kiệt sức vì ánh đèn sân khấu, và họ đến để nói rằng: chúng tôi vẫn ở đây, với anh.
Không như năm 2019, nơi McIlroy gục ngã dưới kỳ vọng của chính quê hương mình. Không như Augusta, nơi anh chiến thắng nỗi sợ sâu thẳm. Tuần này, không có yêu cầu, không có kỳ vọng. Chỉ có tình yêu, sự trân trọng và lòng biết ơn.
“Tôi cảm thấy may mắn và biết ơn vì được làm điều này, được thi đấu trước đám đông như thế,” McIlroy nói. “Thật tuyệt vời khi trở lại đây, thi đấu và ít nhất là vẫn còn cảm giác mình có cơ hội.”
Và điều làm khoảnh khắc ấy trở nên đặc biệt chính là sự mâu thuẫn: vừa vĩnh cửu, vừa thoáng qua. McIlroy hiểu rõ thời gian, và nếu may mắn, anh có thể còn một lần nữa tại Portrush khi vẫn còn ở đỉnh cao. Nhưng cũng có thể, đây là lần cuối. Đám đông cảm nhận điều đó. Có lẽ vì vậy mà họ đã gửi đến anh thứ âm thanh vang nhất, dài nhất và cảm động nhất khi anh bước lên green hố 18, như một đấu sĩ tiến vào đấu trường, hòa làm một với hàng nghìn con tim đang run rẩy vì xúc động. Khi cú gạt cuối cùng thành công, McIlroy bỏ mũ, giơ tay phải lên trời, khẽ nói “Cảm ơn”, dù giọng anh đã chìm trong tiếng hò reo nghẹn ngào.
“Tôi thấy thật tự hào về bản thân, về quê hương này, về việc mình đã cố gắng đại diện cho đất nước nhỏ bé này. Được đứng ở đây, trước mọi người, và nhận sự chào đón ấy, thật không thể tin được. Tôi sẽ nhớ mãi điều đó.”
theo Phan Nguyen/VTV Times
https://vtv.vn//the-open-2025-chien-thang-cua-scottie-scheffler-nhung-la-tuan-le-cua-rory-mcilroy.html